Người dịch: Whistle

“Vù…”

Kình phong đột nhiên xuất hiện, Chu Giáp mở to mắt, nhìn thanh niên có chút giống Hà chủ bộ đứng sau lưng ông ta.

“Người khác có thể dùng người nhà ngươi để uy hiếp, chúng ta tại sao không thể?”

“Vèo!”

Chu Giáp vung tay áo, một luồng kình lực xuất hiện đánh bay thanh niên xuống đất: “Họ Hà kia, ngươi nuốt lời, chẳng lẽ không sợ Chu mỗ giết người để trút giận sao? Hôm nay, ngươi không cho ta một lời giải thích, con trai ngươi cũng đừng hòng sống sót ra ngoài!”

“A!”

“Cái gì?”

Mọi người kinh hãi.

Ngay cả Lôi My cũng trợn mắt há mồm, lẩm bẩm:

“Chu… Chu huynh, sao lại phải như vậy?”

“My tiểu thư.” Chu Giáp lạnh lùng dạy dỗ:

“Đã muốn làm bang chủ thì đừng có nhân từ, làm chuyện lớn, sao có thể do dự, tiến thoái lưỡng nan?”

“Có người đã từng nói, làm chuyện lớn, không thành công thì thất bại, không có con đường ở giữa, Chu mỗ ta rất tán đồng, thành công thì không ai quan tâm đến thủ đoạn, thất bại thì càng không cần phải nói.”

“Họ Hà kia!”

Chu Giáp quay đầu lại, nhìn Hà chủ bộ:

“Nói đi, ngươi muốn con trai ngươi chết ngay hôm nay hay là chết sau này?”

“Hắn ta không dám!” Khóe mắt Lý chủ bộ giật giật, gầm lên.

“Không dám?”

Chu Giáp cười lạnh, vươn tay, thanh niên trên đất bị kình khí nhấc lên, hai tay ôm cổ, liều mạng giãy giụa.

Chu Giáp cúi đầu, thản nhiên nói:

“Hà chủ bộ, đừng vội, ngươi có thể từ từ suy nghĩ.”

Hà chủ bộ mặt mày trắng bệch, ánh mắt sợ hãi, hai tay run rẩy:

“Chu trưởng lão, không được, không được.”

“My tiểu thư.”

Môi Lôi My run rẩy, nhìn Chu Giáp đang mặt không cảm xúc, nghiến răng, lùi lại một bước, né tránh ánh mắt Chu Giáp.

“My tiểu thư!” Hà chủ bộ bịch một tiếng quỳ xuống đất, giọng điệu nức nở: “Chu trưởng lão, xin hãy tha cho nó, tha cho nó.”

Những người khác cũng mặt mày trắng bệch, mấy thanh niên co ro, sợ hãi nhìn con trai Hà chủ bộ, người đang ngày càng yếu ớt.

“Ta đồng ý!”

“Ta đồng ý!”

Nhìn thấy con trai sắp không thở nổi, gần như không còn sức giãy giụa, Hà chủ bộ vội vàng hét lớn:

“Chu trưởng lão, mau thả nó ra, ta đồng ý.”

“Ha ha…”

Chu Giáp cười lớn:

“Hà chủ bộ, không cần phải hoảng sợ, Chu mỗ ta chỉ đang đùa mà thôi, thanh thiên bạch nhật, sao ta có thể giết người được chứ?”

Nói xong, Chu Giáp buông tay, thả thanh niên hấp hối xuống.

Đồng thời, Chu Giáp nghiêng đầu nhìn Tần chủ bộ:

“Tần chủ bộ, ngươi thấy thế nào?”

Tần chủ bộ mặt mày trắng bệch, hai thanh niên sau lưng ông ta sợ hãi đến mức suýt nữa hét lên, ánh mắt nhìn Chu Giáp giống như đang nhìn sát nhân cuồng ma, vội vàng túm lấy quần áo cha mình.

“Cha!”

“Cha!”

Bọn họ không cho rằng Chu Giáp đang nói đùa.

Lúc nãy, nếu như Hà chủ bộ nói chậm một chút, e rằng con trai ông ta đã chết.

“Chu trưởng lão, thủ đoạn thật cao minh.” Tần chủ bộ nhìn chằm chằm Chu Giáp, run rẩy, đột nhiên cười khổ: “Tần mỗ ta cũng đồng ý đề cử My tiểu thư kế thừa vị trí bang chủ, hơn nữa, ta còn biết ai là người dùng tính mạng con cháu chúng ta để uy hiếp.”

“Ồ?” Chu Giáp nhướng mày: “Ai?”

“Người này!” Tần chủ bộ chỉ vào Lý chủ bộ: “Lý chủ bộ!”

“Ầm!”

Tiếng nổ vang lên, Chu Giáp không nói lời nào, cũng không xác minh, lao về phía Lý chủ bộ: “Lão già, chẳng trách ngươi luôn đứng ra làm chim đầu đàn, hóa ra ngươi là người đã lấy tính mạng con cháu của huynh đệ mình ra để uy hiếp, đáng chết!”

Hình như Chu Giáp quên mất, lúc nãy, hắn cũng vừa uy hiếp người khác.

“Ngươi còn dám nói ta?”

Lý chủ bộ tức giận đến run người, cho dù ông ta có uy hiếp người khác cũng là lén lút, sợ bị người ta phát hiện.

Còn Chu Giáp lại trực tiếp ra tay trước mặt mọi người!

Lúc này, sát khí ập đến, uy thế kinh người, không cho Lý chủ bộ thời gian suy nghĩ.

Lý chủ bộ lạnh sống lưng, vội vàng hét lớn:

“Chặn hắn ta lại!”

Đồng thời, Lý chủ bộ xoay người bỏ chạy.

Tuy rằng tu vi của Lý chủ bộ không cao, nhưng nhiều năm phụ trách thuế ruộng, ông ta cũng có được không ít lợi ích, rất nhiều đều được dùng để mua bảo vật.

Khinh Thân thuật, Cấp Phong phù, Mãng Ngưu hộ giáp…

Trong nháy mắt.

Hơn mười luồng sáng lóe lên trên người Lý chủ bộ, khiến tốc độ của ông ta tăng vọt, bên ngoài như thể có thêm mấy lớp trọng giáp.

Ngay sau đó…

“Cút!”

Chu Giáp quát lớn, vung tay, kình khí cuồng bạo giống như lốc xoáy, mấy bóng người định chặn đường đều bị đánh bay.

Đồng thời, Chu Giáp nắm hờ tay, âm thanh “rắc rắc” giòn tan vang lên.

Ánh sáng trên người Lý chủ bộ lập tức vỡ vụn, ông ta phun ra một ngụm máu tươi, đâm thủng tường, rơi xuống đường.

“Vèo!”

Một bóng đen lướt qua trên không trung, một tay túm lấy cổ áo Lý chủ bộ, sau lưng là một đôi cánh, bay lên trời.

Có một khoảnh khắc, Chu Giáp tưởng rằng mình lại gặp phải Thần nữ.

Nhưng ngay sau đó, hắn đã nhận ra điều bất thường.

Cánh của Thần nữ lớn hơn rất nhiều, hơn nữa, khí tức cũng phi phàm, thần thánh kết hợp với tử vong, khiến người ta khó quên, còn bóng đen này thì khác.

Giống như…

Dơi khổng lồ!

Cánh rõ ràng nhỏ hơn, hơn nữa còn mọc đầy lông đen, lúc vỗ cánh không hề có chút thoát tục nào, giống như chuột đang vội vàng bỏ chạy.

Là người áo đen vẫn luôn bảo vệ Lý chủ bộ ra tay.

Dưới lớp áo choàng đen…

Là một đôi cánh.

“Dực Nhân tộc!”

Đây là một chủng tộc tương đối hiếm, dáng người nhỏ bé, gầy gò, vì có cánh nên có năng lực bay lượn trời sinh.

Dực Nhân vỗ cánh bay lên, thập phẩm chi lực bộc phát, cho dù mang theo một người cũng có thể bay cao mấy mét trong nháy mắt.

“Muốn chạy?”

Chu Giáp hừ lạnh, rìu hai lưỡi phía sau lưng liền xuất hiện trong tay hắn, một tia chớp chói mắt từ trên lưỡi rìu lóe lên, đánh về phía bóng người trên không trung.

“Lách tách…”

“A!”

Hai người đồng thời kêu thảm, Dực Nhân run rẩy, trọng kiếm trong tay và Lý chủ bộ đang hốt hoảng đều rơi xuống.

0.49926 sec| 2403.344 kb